Đi không bao lâu, Ôn Văn đã tới chỗ cây cầu lớn, đây là con đường cần phải đi qua để tới trấn Tỉ Dực.
Trấn Tỉ Dực thật ra là một hòn đảo nhỏ có hình hồ lô, nhìn giống như hai hòn đảo dựa sát vào nhau, vì thế nên mới gọi là trấn Tỉ Dực.
Cầu lớn đã bị nhóm nhân viên hỗ trợ phong tỏa, nếu Ôn Văn muốn từ nơi này đi qua thì một là để lộ thân phận, hai là đánh ngất bọn họ.
May mắn là khoảng cách của hòn đảo kia với đại lục cũng chỉ mấy chục mét mà thôi, Ôn Văn muốn băng qua mặt nước cũng rất đơn giản.
Anh tìm một khúc gỗ dài hai mét, thả xuống nước rồi đá một cái thật mạnh, khúc gỗ giống như tên lửa phóng thẳng tới hướng hòn đảo nhỏ, Ôn Văn nhẹ nhàng nhảy lên khúc gỗ, hai tay chắp sau lưng, rất có phong thái của cường giả.
Nhưng đây dù sao cũng không phải tiểu thuyết võ hiệp, Ôn Văn cũng không biết tuyệt kỹ vượt sông, tuy cọc gỗ khá dài nhưng khá nhỏ nên không thể chống đỡ nổi thể trọng của Ôn Văn, vì thế chỉ lao được hơn mười mét thì Ôn Văn đã chìm xuống tới đáy...
Bơi tới đối diện, cơ thể Ôn Văn run lên dữ dội như mèo chó hay rung lông hất nước trên người vậy, sau đó bước lên hòn đảo nhỏ này.
Vừa lên bờ thì Ôn Văn theo bản năng bịt mũi lại, trên đảo có mùi tanh rất nồng, loại mùi này không kém với chợ hải sản bao nhiêu, nhưng lại còn xen lẫn một mùi hương làm người ta buồn nôn.
Suy nghĩ một chút, Ôn Văn đeo mặt nạ phòng độc mà Hiệp Hội Thợ Săn phát, tuy dịch bệnh nơi này căn bản không có khả năng ảnh hưởng tới anh, nhưng đề phòng nhiều một chút thì khẳng định không sai.
Không chính thức nhận nhiệm vụ, sự hiểu biết của Ôn Văn về nơi này chỉ có hai chữ dịch bệnh, có điều với sự hiểu biết từ nhà hàng và mùi tanh này, Ôn Văn suy đoán dịch bệnh này có khả năng có liên quan với nhím biển.
Có lẽ nguyên nhân chính là đảo biển này, dịch bệnh chỉ tồn tại trong phạm vi trấn Tỉ Dực, không khuếch tán tới những nơi khác của thành phố Vịnh Châu.
Cũng chính vì ảnh hưởng bị thu nhỏ nên Hiệp Hội Thợ Săn cũng không gióng trống khua chiên xử lý vụ ôn dịch này.
Sau khi đi một hồi thì Ôn Văn ngồi xổm xuống, anh phát hiện một vái dấu vết kỳ quái trên mặt đất, là những hàng lỗ thủng chỉnh tề.
Lỗ thủng to cỡ cây gậy cầm tay của Ôn Văn, chiều sâu khoảng hai mươi cm, tất cả đều có chiều xéo.
"Tựa hồ là dấu vết của một cái dùi lớn tạo thành, nhưng sao lại phải tốn sức dùng dùi đâm đất như vậy..."
"Nếu như vụ ôn dịch này có liên quan tới nhím biển, vậy những cái lỗ này có khi nào là dấu vết của một con nhím biển khổng lồ lưu lại hay không..."
Ôn Văn lắc đầu, nếu đây thật sự là dấu vết nhím biển lưu lại thì chỉ sợ kích cỡ của nó chẳng khác nào một con bò đực, như vậy thì chỉ có thể tính là nhím biển thành tinh mà thôi.
Tiếp đó Ôn Văn đi thêm một hồi nữa thì nhìn thấy một ông cụ đội mũ rơm đưa lưng về phía Ôn Văn ngồi dưới tàng cây hóng mát.
Đây là người sống đầu tiên Ôn Văn gặp, vì thế anh rất cảnh giác, bởi vì có khả năng ông cụ này đã nhiễm bệnh.
Có điều Ôn Văn cũng có thể lấy được chút tình báo từ ông cụ này, đáng tiếc không thể sử dụng thể chất quái vật, bằng không có thể trực tiếp dựa vào hơi thể để xác định trạng thái của ông cụ.
Nhưng thẻ nhân viên thu nhận không nóng lên chứng tỏ ông cụ này không có uy hiếp đối với Ôn Văn.
Ôn Văn cẩn thận đi tới phía sau ông cụ, giữ một khoảng cách an toàn, lớn tiếng nói: "Ông ơi, cho hỏi muốn tới trấn Tỉ Dực thì phải đi thế nào vậy..."
"Trong trấn lâu lắm rồi không có ai tới, theo con đường này đi tới trước, sắp tới rồi..." Ông cụ quay đầu lại nói với Ôn Văn.
Nhìn thấy mặt đối phương, nháy mắt Ôn Văn tê rần cả da đầu, lùi về sau một bước.
Chỉ thấy làn da trên mặt ông cụ đen kịt, đã bắt đầu sừng hóa, chi chít gai nhọn đung đưa không có quy luật ở trên mặt ông ta.
Mặt của ông cụ này không giống da nhân loại, giống như lớp biểu bì của nhím biển vậy!
"Sợ hãi, anh cảm thấy tôi rất xấu đúng không, nếu anh cũng trở nên giống như tôi thì sẽ không thấy tôi xấu nữa đúng không?"
Thấy động tác lùi về sau của Ôn Văn, ông cụ kia kích động quơ tay muốn túm lấy tay của Ôn Văn, thế nhưng Ôn Văn chỉ lui về sau một bước đã có thể tránh được.
Trên tay ông cụ cũng có gai nhọn màu đen, người bình thường gặp tình trạng này có lẽ đã bị đâm bị thương rồi.
Thấy mình không bắt được Ôn Văn, ông cụ thất vọng ngồi xuống, không thèm phản ứng tới Ôn Văn nữa mà chỉ ngồi dưới tàng cây, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía trước, giống như đang chờ đợi tử vong giáng xuống.
Từ biểu hiện của ông lão thì có lẽ bị mớ gai nhọn màu đen kia đâm rách da thì sẽ bị nhiễm loại bệnh dịch này, trước đó ông cụ nói rằng muốn biến Ôn Văn thành giống như mình.
Kế tiếp không quản Ôn Văn hỏi gì, ông ta đều không nói lời nào.
Bộ dáng của ông cụ này làm Ôn Văn có chút áp lực, có kích động muốn sử dụng thể chất quái vật nghiền ép hết thảy nhưng anh vẫn cố nhịn xuống.
Càng là hoàn cảnh không thoải mái thì càng có khả năng kích thích, nếu anh muốn leo lên chỗ cao hơn thì nhất định phải vượt qua cửa ải này!
Nếu đã không thể hỏi được tin tình báo từ miệng ông cụ này, Ôn Văn cũng không dây dưa nữa, kế tiếp anh muốn tìm nơi đóng quân của Hiệp Hội Thợ Săn, có thể từ đó có được một ít tin tức.
Hòn đảo này cũng không tính là quá lớn, vì thế Ôn Văn đơn giản tìm kiếm một phen đã phát hiện nơi đóng quân của Hiệp Hội Thợ Săn.
Doanh trại này được xây dựng trên đỉnh núi nhỏ ở bên ngoài trấn Tỉ Dực, nếu từ trên đỉnh ngọn núi nhỏ này nhìn xuống thì có thể trực tiếp quan sát toàn cảnh trấn Tỉ Dực, thế nhưng giao thông thì không quá thuận tiện.
Có điều Ôn Văn tin tưởng, nếu bọn họ lựa chọn sắp đặt doanh địa ở nơi này thì nhất định có lý do của mình.
Mặc dù không sử dụng thể chất quái vật nhưng lẻn vào doanh địa đối với Ôn Văn chỉ là một chuyện rất đơn giản.
Đơn giản nhìn một chút thì Ôn Văn phát hiện người mạnh nhất trong tiểu đội thợ săn này chỉ có cảnh giới Nắm Giữ mà thôi, cùng với một tiểu đội chuyên môn chữa bệnh khoảng mười mười, và hơn một trăm nhân viên hỗ trợ.
Trong khoảng sân doanh trại có một ông cụ tóc muối tiêu đang dẫn theo vài bác sĩ trẻ tuổi tiến hành tìm hiểu một cái xác.
Tiểu đội chữa trị, tiểu đội thông tin, tiểu đội đặc công, tiểu đội được tạo thành từ người bình thường đều nằm trong phạm vi nhân viên hỗ trợ.
Ở trong chuyện này, tầm quan trọng của tiểu đội chữa bệnh là cao nhất, vì thế năm thợ săn không tiến vào trấn Tỉ Dực thăm dò mà ở lại nơi này, có lẽ vì muốn bảo vệ tiểu đội chữa bệnh này.
Không quản là quái vật hay vật thu nhận, chỉ cần có liên quan tới vũ lực thì có thể do người siêu năng xử lý.
Nhưng có một số việc dùng vũ lực là vô dụng, ví dụ như trận dịch bệnh ở trấn Tỉ Dực hiện giờ, cho dù thực lực Ôn Văn có mạnh hơn thì cũng không có cách nào biến ông cụ kia trở lại là nhân loại.
Hơn nữa có thể bồi dưỡng bác sĩ có thể thành thạo xử lý ôn dịch siêu tự nhiên kỳ thật không dễ dàng, số lượng thậm chí còn ít ỏi hơn cả siêu thợ săn của Hiệp Hội Thợ Săn.
Đối mặt với tình huống này của trấn Tỉ Dực, nhóm bác sĩ này thật sự có tác dụng lớn hơn người siêu năng.
Ngay từ ánh mắt đầu tiên Ôn Văn đã bị hành động giải phẫu của tiểu đội chữa bệnh hấp dẫn, thi thể mà bọn họ đang giải phẫu, nếu nói là xác nhân loại thì không bằng nên nói là một con nhím biển hình người có mặc quần áo!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo